KỶ YẾU 25 NĂM CHUYÊN THĂNG LONG – EM ĐÃ VỀ

Chào Thăng Long thân thương.

Em đã trở về vào một ngày nắng đẹp.

Những miền xa miên man em đã đi qua cũng đầy nắng, đầy tình yêu thương, đầy những khoảng trời kỷ niệm nhưng chẳng có khoảng trời nào đẹp bằng khoản trời của tuổi hồng ngây thơ. Khoảng trời Chuyên Thăng Long bốn mùa thay áo mới. Khoảng trời của tình thầy trò thương nhau chẳng cần lời nói. Khoảng trời của tình yêu học trò chớm nở hồn nhiên, và của làn gió tri thức hiểu biết.

Huy hiệu 25 năm Chuyên Thăng Long Đà Lạt

Em đã trở về bên những người lái đò thương em như mẹ cha em.

Đó hẳn là tình thương huyết thống lớn lao. Tình thương của những người kỳ vọng vào tương lai của chúng em, của dân tộc hiền hòa và kiên trung này. Tình thương lớn này chúng em đã từng ngày cảm nhận và nhớ rõ. Để mỗi khi bước vào cánh cổng “Hiền tài là nguyên khí Quốc gia”, chúng em biết rằng “Con đã về”. Sau những chiến thắng quang vinh hay những bước chân mệt mỏi.

Vẫn đó hàng cây thông già lặng im chờ đón, những dãy ghế đá gọi mời trò chuyện. Những ánh nhìn thân quen mười năm mới bắt gặp, ấy là thầy cô. Vẫn cười hiền với em như em của ngày trẻ dại. Những đôi mắt trong veo tưởng lạ mà thật quen. Của các thế hệ trẻ hơn đang tiếp nối con đường của chúng em, những chặng bay xa xôi nhưng đầy niềm tin và sự dũng mãnh. Các bạn ơi, chúng ta đã là người một nhà từ rất lâu rồi các bạn có biết không?

[Cùng các em trong CLB Kỹ Năng Sống – Tham gia tổ chức sự kiện]

Em trở về với trang sách mới thơm mùi mực.

Mẹ gọi em vào hỏi rằng em đã chuẩn bị được những gì cho ngày hôm nay?

Mẹ cười hiền với tà áo dài đó. Đã không biết bao nhiêu thế hệ lớn lên nhờ bàn tay nâng đỡ đó. Sứ mệnh của mẹ là một đức tin cao sâu. Không có đức tin nào lớn hơn đức tin của sự hiểu biết. Mẹ thổi làn gió tương lai vào tư duy non nớt của em. Giúp em trở thành tráng sĩ và chinh phục hết các miền xa xôi. Không biết bao nhiêu bạn bè anh chị em đã trở về từ khắp năm châu bốn biển. Quay lại ngôi trường thân thương này mà không nhớ về đôi bàn tay lấm phấn và mái tóc dài thân thương của mẹ.

Mẹ là cô giáo em!

Em trở về với tình yêu đầu tiên!

“Tớ về rồi đây cậu. Cậu đâu còn ở đó, tớ cũng không. Tất cả chỉ là điều gì đó đẹp đẽ nhỏ nhắn gói gọn trong mấy dòng thư giấu kỹ trong tập vở. Lúc đó chúng ta đều kỳ vọng cho tương lai. Giờ đã thành hiện thực. Gặp lại nhau rồi, ngay lúc này, ngay tại đây. Tớ gửi lại nụ cười và cậu lần nữa hãy cất kỹ nó đâu đó nhé.”

Em đã về với chính em của ngày đó !

Và thực ra em của ngày đó chính là em của hôm nay chứ đâu xa.

Nếu không có những giờ giảng, những tiếng thước kẻ, những bụi phấn lấm tấm bay, những tình cảm rung động nhẹ nhàng kia. Trái tim em đã không biết bao dung và biết ơn như ngày hôm nay. Trí tuệ của em cũng không đẹp đẽ như em của ngày hôm nay. Tình yêu của em cũng không trong trẻo và sâu sắc như ngày hôm nay.

Hôm nay, một ngày nắng đẹp !

(Em đã về – Thái Khoa – Chuyên Lý 08-11)

Lần đầu được làm Cựu học sinh về thăm trường vào 2011

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *